Trong lùm cỏ, một chú Rùa đang ra sức tập bay. Một chú chim Sẻ bay ngang qua thấy thế liền hỏi:
– Anh Rùa ơi, anh đang làm gì thế?
Rùa thở dài đáp:
– Tôi đang tập bay đấy chim Sẻ ạ.
– Sao cơ? Chẳng phải anh đã chiến thắng trong cuộc thi chạy với Thỏ đó sao? Tất cả là nhờ bốn chiếc chân của anh mà.
– Thôi thôi, chú em đừng nhắc nữa. Tôi và Thỏ đã thi lại lần nữa. Thỏ không ngủ quên nữa nên đã dễ dàng thắng tôi. Lần này, khi tập bay được tôi sẽ quyết đấu một trận nữa với Thỏ.

Chim Sẻ cười:
– Nhưng mà anh đâu có cánh!
– Bất kể thế nào tôi cũng phải học bay cho bằng được, Chim Sẻ ạ.
Rùa vẫn không lay chuyển, chim Sẻ đành bỏ đi.
Rùa thu thập thật nhiều lông chim rồi làm thành một đôi cánh, sau đó đi tìm thầy dạy bay. Ròng rã mấy ngày, nó đi đến một vách núi cheo leo hy vọng sẽ tìm được thầy giỏi dạy cách để bay được. Khi nhìn thấy chim ưng với đôi cánh lớn đang lao đi vun vút như cơn gió, Rùa liền hét to:
– Anh Chim ưng ơi, xin hãy dạy em biết bay nhé!
Chim ưng ân cần nhắc nhở Rùa:
– Em Rùa à, em và anh không giống nhau, em không có cánh, làm sao mà bay được?
Rùa cầm ra đôi cánh tự làm, liên tục xin:
– Anh xem, em có cánh rồi đây này, xin anh hãy dạy em bay.
Chim ưng đành phải chấp nhận lời thỉnh cầu của Rùa. Rùa tự lắp thêm đôi cánh, Chim ưng nhấc bổng Rùa lên, đến giữa trời thì thả cho Rùa tự bay. Nhưng đôi cánh của Rùa làm sau bay được, nó rơi thẳng xuống đất khiến mai rùa vỡ toang.